Chúng tôi yêu nhau hai năm, chung sống 7 năm. Con đầu 6 tuổi, con thứ hai 3 tuổi. Cuộc sống yên ổn, an bình.
Thực tế, để mà nói tình yêu có còn dạt dào như thuở ban đầu không thì không được. Nhưng khi đã là vợ chồng, sống chung trong một mái nhà, cùng nhau tạo lập, vun đắp, xây dựng gia đình, vợ chồng, con cái và các mối quan hệ khác, những cảm xúc mãnh liệt của thời yêu đương nay chuyển hóa thành thứ tình cảm vững chắc hơn nhiều.
Đó vừa là yêu thương, vừa là tri kỉ, thấu hiểu, gắn bó, đồng hành, bền bỉ giống như người thân vậy.
Nên dù ai nói nghiêng ngả thế nào, mắng mỏ tôi ra sao sau câu chuyện tôi tâm sự dưới đây, xin hãy hiểu và tin một điều: Trong lòng tôi vợ là số một, không ai thay thế được, cho nên ly hôn là vấn đề mà tôi vô cùng sợ hãi. Vợ tôi làm văn phòng, xinh đẹp, đảm đang, biết thu vén, chăm lo gia đình.
Tôi trót ngoại tình, vô cùng hối lỗi nhưng vợ vẫn đòi ly hôn. (Ảnh minh họa)
Tôi là người mạnh mẽ, chịu khó phát triển sự nghiệp, tập trung lo tài chính gia đình. Tiền làm ra cơ bản tôi đều đưa vợ, chỉ giữ lại chút ít để dành cho những ngày đi công tác xa nhà, những buổi phải tiếp khách hàng, bạn bè, đối tác.
Tôi cho rằng, mình là người đàn ông tốt, biết lo toan, chăm sóc vợ con. Ngày nghỉ, ngày lễ, tôi đều đưa gia đình đi ăn, đi chơi, du lịch xa gần, cư xử nội ngoại không có gì chê trách.
Nhưng chuyện vừa xảy ra thì đúng là tất cả tội lỗi do tôi. Tôi ngoại tình. Không những vậy, tôi còn có con riêng. Khi vợ tôi biết được điều đó, cô ấy không chấp nhận mọi lời xin lỗi từ tôi, chỉ cho tôi một lựa chọn duy nhất: Ký vào đơn ly hôn và hai đứa con chung của chúng tôi cô ấy sẽ nuôi.
Suốt cả ngày hôm qua, tôi không thể tập trung làm được việc gì, chỉ bám theo vợ để thanh minh và xin lỗi. Nhưng người vợ hiền lành của tôi một khi đã kiên quyết thì trở nên thật đáng sợ, không thể lung lay. Cô ấy còn nói, cô ấy đã rộng lượng lắm rồi khi chỉ ghi lý do ly hôn là không hợp, thay vì ghi rõ tôi đã ngoại tình, còn có con riêng.
Mỗi lời vợ nói đều như một vết kim đâm xuyên qua da thịt khiến tôi nhức nhối và xấu hổ cùng cực. Tôi hiểu tôi đã gây ra chuyện lớn, trong quan hệ hôn nhân lành mạnh không có chỗ cho việc ngoại tình.
Nhưng tôi vẫn mong vợ rộng lượng tha lỗi cho tôi. Những việc còn lại, bao gồm cả trách nhiệm của tôi với người phụ nữ kia và đứa con của tôi với cô ấy, tôi sẽ tìm cách giải quyết đàng hoàng, ổn thỏa.
Giữa tôi với cô ta không phải là tình yêu, chỉ tại tôi trong một phút yếu lòng đã buông thả bản thân mà dẫn đến sai lầm, không thể nào bảo tôi phải về ở chung với cô ta để cùng lo cho đứa trẻ mới chào đời, như cách vợ tôi nói.
Khi vợ tôi nhận được tin nhắn của người phụ nữ kia, cô ấy tỏ ra rất bình tĩnh, văn minh, bắt tôi đưa đi gặp cô gái, trực tiếp hỏi han để chắc chắn không hàm oan gì cho tôi, vợ mới quyết định làm đơn ra tòa.
Chứng kiến cách cư xử của hai người phụ nữ, tôi lại càng yêu và nể vợ. Cô ấy không hề mắng mỏ, đôi co, trách móc gì. Nhưng vợ càng bình thản, dứt khoát, tôi càng nhận ra tôi đã làm cô ấy đau lòng thế nào. Lá đơn ly hôn đang nằm trên bàn chỉ đợi tôi ký vào, nhưng tôi không thể kết thúc cuộc hôn nhân 7 năm của mình như vậy được.
Tôi vẫn yêu vợ, thương con và tôi không muốn ly hôn. Cuộc sống yên ổn đã bị tôi phá vỡ, tôi cảm thấy hối hận vô cùng. Tôi có lỗi với vợ, xấu hổ với các con và cảm thấy khó nhìn mặt bố mẹ hai bên gia đình. Bây giờ, tôi phải làm gì để sửa chữa sai lầm đây, xin hãy cho tôi một lời khuyên.
Theo Dân trí